Một thời “cựu đồng tính” của tôi (P4)

(Tiếp theo và hết)

 
Cuộc tư vấn cuối cùng

“Tôi sẽ hỏi vì sao ông ấy không dừng nó lại.”

Tôi rất hồi hộp về việc nói chuyện lại với Nicolosi, lo sợ về những thứ mà cuộc đối thoại này có thể gợi lại. Ông ấy hiểu rõ con người niên thiếu của tôi hơn cả cha mẹ mẹ hay bạn bè tôi.

Khi tôi nói chuyện với Nicolosi qua điện thoại lần đầu, ông nói ông nhớ tôi rất rõ và ông rất ngạc nhiên rằng tôi “đi vào con đường đồng tính. Cậu có vẻ thật sự hiểu được điều đó.” Cuộc trò chuyện rất ngắn. Ông ấy đang làm việc với bệnh nhân nên chúng tôi hẹn gặp vào ngày khác.

Tôi gọi và nói với ông rằng tôi sẽ ghi âm cuộc trò chuyện này. “Tôi cũng sẽ ghi âm,” ông đùa, “phòng trường hợp cậu kể lại rằng, ‘Nicolosi nói rằng bọn đồng tính là bọn bệnh hoạn dị hợm và biến thái và tất cả bọn chúng nên xuống địa ngục.’”

Tôi cười. Ông vẫn như ngày nào – bông lơn và ấm áp. Ông nói rằng ông đã nghĩ về tôi suốt kể từ lúc tôi gọi. Tôi hỏi tại sao, nếu ông đã rất chắc chắn rằng tôi “đã ngộ ra được”, tôi vẫn không thay đổi được khuynh hướng tính dục của mình.

Nicolosi nói rằng kỹ thuật của ông đã được cải tiến – ngày nay bệnh nhân của ông tập trung vào sự hấp dẫn giới tính thay vì chỉ nói chung chung về nguyên nhân của đồng tính luyến ái. Liệu pháp, ông nói, đã trở nên hiệu quả hơn. Tuy nhiên, một phần lý do liệu pháp này đã thất bại với tôi, ông nói, là vì tôi đã bế tắc: Không có người đàn ông nào có thể liên kết được với tôi, và cha mẹ tôi đã không hiểu tôi. Vẫn là những điều ông nói với tôi suốt thời trung học.

Còn những người khớp với mô hình của ông thì sao? “Sau gần 30 năm làm việc, tôi có thể nói với cậu rằng tôi chưa từng gặp một người đồng tính nào có được một mối quan hệ yêu thương và tôn trọng đối với cha mình,” ông nói. Tôi đã nghe hết những điều này từ trước đây.

Tôi suy nghĩ, trong lúc ông ấy nói, tất cả những điều ông nói về tìm hiểu về tình trạng đồng tính luyến ái, việc thực sự là người đồng tính nằm ngoài trải nghiệm của Nicolosi. Đối với ông ấy, việc thay đổi khuynh hướng tính dục của một người là một mệnh đề giả định. Ông chưa từng sống trong hoàn cảnh đó. Chỉ có những bệnh nhân của ông phải trải qua sự thất bại của ý tưởng của ông ta.


Sống cuộc đời của chính mình

Tôi hỏi rằng ông nhớ điều gì nhất ở tôi. “Tôi chỉ có thể hình dung một thiếu niên trong phòng của mình ở một thị trấn nhỏ,” ông nói. “Cậu thường kể cho tôi về sự cô đơn, những đứa trẻ ở trường – cậu thật sự không có bạn. Cậu tuyệt vọng muốn thoát ra.”

Ông đang cố dụ tôi, làm cho tôi nói chuyện với ông một cách cởi mở. Ông là nhà trị liệu, và tôi một lần nữa làm bệnh nhân của ông. Tôi rất ít nói. Tôi kể với ông rằng tôi cuối cùng cũng rời Arizona.

“Và tôi đã khuyến khích cậu, đúng không?” ông nói. “Thành thật nhé, Gabriel, tôi muốn cậu xem tôi như một người đã không làm cậu cảm thấy tồi tệ hơn về bản thân mình, một người không đã không buộc cậu làm hoặc tin vào bất cứ điều gì ở bản thân cậu mà cậu không muốn tin.”

Đúng là trong thời gian trị liệu, tôi đã không cảm thấy bị buộc phải tin vào lý thuyết của ông. Như phóng xạ hạt nhân, những tổn hại xuất hiện sau này, khi tôi nhận ra rằng khuynh hướng tính dục của tôi sẽ không thay đổi. Tôi đã có thể kể cho Nicolosi về những ý định tự tử của mình, thời gian tôi ở trong viện tâm thần. Tôi đã có thể kể với ông rằng cha mẹ tôi vẫn không thể hiểu nổi tôi nhưng giờ đây tôi đã trưởng thành và điều đó không còn ảnh hưởng nhiều tới tôi nữa. Tôi đã có thể kể với ông rằng tôi đã kết hôn với một người đàn ông.

Nhưng tôi nhận ra rằng điều đó sẽ không giúp ích được gì: Tôi đã thay đổi từ khi tôi bỏ trị liệu, nhưng Nicolosi thì không. Trong nhiều năm tôi đã chia sẻ những suy nghĩ và cảm xúc thầm kín nhất với ông. Bây giờ tôi muốn giữ nó cho bản thân mình.

(Hết)

Phần 1 | Phần 2 | Phần 3 | Phần 4

Comments