Evelyn Hooker: Người chứng minh cho điều hiển nhiên


Vào năm 1953, Tiến sĩ Evelyn Hooker (sinh năm 1907) nộp đơn vào Viện Quốc gia Sức khỏe Tâm thần (NIMH) để tiến hành nghiên cứu về “những người đồng tính bình thường.” Vào thời điểm đó, các phương pháp “chữa trị” đồng tính được tiến hành tràn lan: phẫu thuật thùy não, sốc điện, triệt sản bằng hóa chất, điều trị hoóc-môn; các nhóm đồng tính bị cảnh sát vây bắt; trong bối cảnh đó, bản thân cụm từ “người đồng tính bình thường” đã chứa đựng sự nghịch lý vô cùng.

Từ năm 1952, đồng tính chính thức bị xem là bệnh tâm thần trong sổ chẩn bệnh tâm thần DSM-1. Điều này là không có gì tranh cãi vào thời gian đó, hoàn toàn tương thích với thái độ và hiểu biết của xã hội. Các nghiên cứu trước đó về đồng tính chủ yếu được tiến hành trên những bệnh nhân của các bác sĩ tâm thần hoặc các tù nhân là người đồng tính, những người nhiều khả năng đã có sẵn các vấn đề tâm thần. Vì đây là những người đồng tính dễ dàng nhất mà các nhà nghiên cứu tiếp cận được. Trong sổ chẩn bệnh tâm thần DSM-2 năm 1986, đồng tính được đưa vào danh sách các lệch lạc tình dục.



“Dự án Thần tiên”


Nghiên cứu của bà Hooker xuất phát từ một lý do rất cá nhân. Khi còn dạy học ở Đại học California, bà đã kết bạn với một sinh viên của mình tên là Sam From, và thế giới của bà đã thay đổi. Bà tiếp xúc với nhiều người đồng tính, trở thành một người “tin cậy” trong cộng đồng này. From thách thức bà hãy chứng minh đồng tính không phải là bệnh lý, và nói đùa rằng bà phải có “nghĩa vụ khoa học” nghiên cứu về đồng tính.


Trước năm 1953, bà đã từng phỏng vấn độc lập nhiều người đồng tính, có thời gian bỏ dở nghiên cứu, vì không được chuẩn bị kỹ càng. Bà quyết định nộp đơn xin tài trợ nghiên cứu tới NIMH. Trưởng bộ phận tài trợ nghiên cứu, John Eberhart, đã đích thân phỏng vấn bà để xem người phụ nữ nào dám cả gan khẳng định rằng mình có thể tiếp cận người đồng tính với số lượng không hạn chế , mà không phải từ nguồn bệnh nhân tâm thần hoặc tù nhân, vốn là đầu mối mà các nhà nghiên cứu từng biết và nghiên cứu. Một vài cán bộ liên bang ở Washington còn chế giễu nghiên cứu của bà là “Dự án Thần tiên.” Cuối cùng nghiên cứu cũng được thông qua.

Những khó khăn


Hooker bắt đầu nghiên cứu, tìm 30 người đồng tính nam và 30 người dị tính nam, được phân thành các cặp có cùng tuổi, chỉ số IQ và học thức. Đúng như đã nói, bà không gặp khó khăn gì trong việc tìm ra 30 người đồng tính. Một điều bất ngờ, bà bị khó khăn trong việc tìm 30 người dị tính vì không ai muốn lộ danh tính. Cuối cùng bà dùng chính nhà riêng của mình tại Saltair Avenue làm nơi phỏng vấn, từ lính cứu hỏa, công nhân, tất cả những người dị tính mà bà thuyết phục được.

Mỗi người tham gia trải qua 3 bài kiểm tra xạ ảnh: Rorschach, MAPS và TAT. Sau khi loại bỏ các thông tin định danh, các kết quả mẫu thử được gửi tới 3 chuyên gia của các bài kiểm tra đó, trong đó có cả người phát minh ra bài kiểm tra MAPS. Các chuyên gia được yêu cầu xác định đâu là người đồng tính. Dựa trên các phân tích và điểm đánh giá giữa từng cặp mẫu, các chuyên gia không tìm thấy bất cứ mối liên quan nào giữa việc là người đồng tính và trục trặc về tâm lý, do đó không thể xác định được đâu là người đồng tính. Một trong ba chuyên gia vẫn khẳng định ông ta có thể tìm ra được điều bất thường ở người đồng tính, đã yêu cầu xem lại các mẫu, tuy nhiên ông vẫn không thành công.

Đổi thay cho nhiều cuộc đời


Hooker kể lại một trong những ngày tuyệt vời nhất cuộc đời bà là khi trình bày kết quả nghiên cứu tại hội nghị thường niên của Hiệp hội Tâm thần học Hoa Kỳ (APA) vào năm 1956 ở Chicago. Các nghiên cứu bổ sung, so sánh và khẳng định được tiến hành nhiều năm sau đó, mở rộng ra đồng tính nữ cũng như sử dụng các phương pháp khác. Năm 1973, đồng tính được chính thức đưa ra khỏi Sổ chẩn bệnh (DSM-3) của APA.

Một điều tưởng chừng như vô cùng hiển nhiên và đơn giản, "đồng tính không phải là bệnh" lại ẩn đằng sau nó một lịch sử đấu tranh lâu dài và cam go như vậy.

Năm 1992, Evelyn Hooker nhận được giải thưởng Đóng góp Nổi bật cho ngành Tâm thần học của APA. Bà đã chia sẻ vinh dự của mình với toàn bộ cộng đồng người đồng tính, và vui mừng khi thấy nghiên cứu của bà và “quá trình vận động bền bỉ cho một cái nhìn khoa học về đồng tính” có thể làm cuộc sống của nhiều người đồng tính và gia đình họ tốt đẹp hơn. Cuối bài phát biểu, bà đọc một bức thư của một người đồng tính đã gửi cho bà, có đoạn:

“Tôi nghĩ bà làm việc này vì bà hiểu rằng tình yêu là như thế nào khi bà thấy chúng tôi, và bà biết tình yêu của người đồng tính cũng giống như mọi tình yêu khác.”

--


Một phóng sự về Evelyn Hooker


Tham khảo:
http://www.apa.org/monitor/2011/02/myth-buster.aspx
http://www.gay.net/hot_topics/2011/05/inventors-of-gay-dr-evelyn-hooker.html
http://psychology.ucdavis.edu/rainbow/html/facts_mental_health.html
http://www.aglp.org/gap/1_history/

Comments