Sự yêu thương sẽ định nghĩa gia đình

(Bài viết của Sáu Sắc cho buổi biểu diễn
âm nhạc đường phố Listen! với chủ đề cùng tên ngày 2/2/2013)

Chúng ta nói nhiều về người đồng tính. Nhưng có những người ít được nhắc tới, tuy vậy họ lại là những người rất đặc biệt và quan trọng: đó là phụ huynh của những người đồng tính. Họ là ai, họ nghĩ gì, và họ đã làm những gì khi biết con mình là người đồng tính?

Trước hết tôi xin kể câu chuyện về một bà mẹ ở nước Mỹ xa xôi, mang tên Jeanne Manford. Vào một buổi tối như mọi ngày cách đây 41 năm, tháng 4 năm 1972, bà Manford đang xem thời sự trên ti-vi và bất ngờ nhìn thấy cảnh con trai của mình đang bị một nhóm người đánh đập, chỉ vì con bà là người đồng tính. Vài ngày sau, bà đã cùng con trai mình xuống đường, mang theo tấm bảng với dòng chữ "Cha mẹ người đồng tính hãy đoàn kết lại ủng hộ cho con em chúng ta." Manford đã sáng lập ra PFLAG, tổ chức đầu tiên dành cho cha mẹ của những người đồng tính.

Đó là câu chuyện về một bà mẹ Mỹ. Nhưng luôn có mẫu số chung cho sức mạnh của tình yêu thương. Vào tháng 2 năm 2012 trên báo Người lao động, một bà mẹ Việt đã gửi những dòng tâm sự của mình.

"Tôi là một người mẹ, con trai đầu của tôi năm nay 19 tuổi. Cách đây một năm trước, vào một buổi chiều, cháu đi học về với khuôn mặt bị đánh bầm tím. Tôi phải hỏi mãi, cháu mới trả lời là cháu thích một bạn trai trong trường và viết thư làm quen. Thế rồi cậu bạn ấy đem bức thư ấy cho tất cả mọi người xem, rồi cả đám ấy xông vào nhạo báng và đánh đập con tôi. Lúc cháu nói vậy, nhìn gương mặt tím bầm, tôi đã thật sự sốc và khóc rất nhiều. Từ trước đến nay, tôi có biết đồng tính là gì đâu? Thế nhưng, tôi tìm hiểu và học cách bao dung và chấp nhận con người thật của con tôi. Vì là mẹ, hạnh phúc của con mình là điều quan trọng nhất. Và tôi tin là tất cả mọi bà mẹ trên thế giới này luôn muốn người khác chấp nhận cho hạnh phúc của con họ."

Ở một thái độ đối lập, có những câu chuyện đau lòng về việc cha mẹ đánh đập, xích nhốt, ép điều trị tâm thần, gây sức ép khi biết con là người đồng tính. Thực tế, chưa cha mẹ nào thành công trong việc biến con mình từ đồng tính thành dị tính. Nhưng họ vẫn cố gắng mọi cách, từ rất khắc nghiệt cho đến rất đẫm nước mắt. Thương con thì dễ, nhưng thương con cho hay, cho đúng thì có lẽ cũng cần phải học mới làm được. Nhiều người chỉ đơn giản nghĩ rằng mình đang làm những điều tốt đẹp cho con, mà không biết rằng nó đã bị tổn thương kinh khủng như thế nào. Một người con đã phải chua chát thốt lên: "Ba mẹ sẵn sàng làm tất cả vì em, chỉ ngoại trừ việc để em sống thật với chính mình."

Tôi từng gặp một phụ huynh, bà khóc nhiều khi biết được con mình đang yêu một người con trai khác. Bà nói rằng mình đã mất đi đứa con trai duy nhất. Một thời gian sau gặp lại, bà đã bình tâm hơn, và tôi nhớ nhất với câu nói của bà lúc đó: "Bây giờ coi như cô có thêm một đứa con trai nữa!"

Rồi có những lúc, chính người mẹ lại là người giúp đỡ, dìu dắt cho đứa con của mình, như bức thư của người mẹ dưới đây.

Nguồn: Facebook Trung tâm ICS

Nhiều bậc cha mẹ sau khi đã cố gắng mọi cách để "biến chuyển" con mình, đã phải giật mình, "Nếu mình còn không chấp nhận con mình thì làm sao người khác có thể chấp nhận nó."

Đôi khi, không phải cha mẹ không chấp nhận nổi việc con mình là người đồng tính, mà là họ không chấp nhận nổi cái cách xã hội đối xử với người đồng tính. Sau đó, họ nhận ra chính mình cũng phải chịu những sức ép kinh khủng từ những định kiến đó. Nói cách khác, cha mẹ người đồng tính cũng trở thành nạn nhân của sự kỳ thị đồng tính.

Có lần trong buổi nói chuyện về chủ đề đa dạng tính dục, một người đàn ông đứng lên phát biểu ủng hộ người đồng tính. Khi được một khán giả khác thẳng thắn hỏi: "Nếu con anh là người đồng tính thì anh có ủng hộ không?", người đó đã chậm rãi nói: "Con tôi đang còn rất nhỏ, cũng đã có lần vợ chồng tôi đặt câu hỏi nếu con mình là người đồng tính thì sao. Tôi nghĩ người đồng tính đang sống trong một môi trường nguy hiểm. Chắc chắn tôi sẽ rất lo lắng nếu con tôi phải lớn lên trong sự nguy hiểm đó. Nhưng cũng chính vì như vậy, tôi càng có động lực để ủng hộ người đồng tính, để cuộc sống trở nên an toàn hơn cho tất cả mọi người."

Suy cho cùng, chính tình yêu thương, đã định nghĩa nên gia đình. Mỗi khi xuân về, Tết đến, mọi người sum họp, lại là lúc chúng ta nhắc nhớ nhau về những giá trị đích thực của gia đình. Đó phải là bầu trời thênh thang chắp cánh cho những cuộc đời, chứ không phải mảnh đất vùi chôn nước mắt và sự sợ hãi. Gia đình phải là "tổ ấm" chứ không phải "tổ lạnh." Đừng để cha mẹ và con cái cùng cô đơn dưới một mái nhà.

Xin cảm ơn tất cả những người mẹ, người bố đã thương yêu và ủng hộ cho con mình, dù nó là người đồng tính hay dị tính, song tính hay chuyển giới... Chính nhờ họ, mà hành trình của người đồng tính tìm đến sự công bằng đã không hề đơn độc.

--

Đọc thêm:
PFLAG: 40 năm không đơn độc của người đồng tính
Trích đoạn phim "Lời nguyện cầu cho Bobby"
Bài viết về người mẹ Mary Griffith 

Comments