Một thời “cựu đồng tính” của tôi (P4)

(Tiếp theo và hết) Cuộc tư vấn cuối cùng “Tôi sẽ hỏi vì sao ông ấy không dừng nó lại.” Tôi rất hồi hộp về việc nói chuyện lại với Nicolosi, lo sợ về những thứ mà cuộc đối thoại này có thể gợi lại. Ông ấy hiểu rõ con người niên thiếu của tôi hơn cả cha mẹ mẹ hay bạn bè tôi. Khi tôi nói chuyện với Nicolosi qua điện thoại lần đầu, ông nói ông nhớ tôi rất rõ và ông rất ngạc nhiên rằng tôi “đi vào con đường đồng tính. Cậu có vẻ thật sự hiểu được điều đó.” Cuộc trò chuyện rất ngắn. Ông ấy đang làm việc với bệnh nhân nên chúng tôi hẹn gặp vào ngày khác. Tôi gọi và nói với ông rằng tôi sẽ ghi âm cuộc trò chuyện này. “Tôi cũng sẽ ghi âm,” ông đùa, “phòng trường hợp cậu kể lại rằng, ‘Nicolosi nói rằng bọn đồng tính là bọn bệnh hoạn dị hợm và biến thái và tất cả bọn chúng nên xuống địa ngục.’” Tôi cười. Ông vẫn như ngày nào – bông lơn và ấm áp. Ông nói rằng ông đã nghĩ về tôi suốt kể từ lúc tôi gọi. Tôi hỏi tại sao, nếu ông đã rất chắc chắn rằng tôi “đã ngộ ra được”, tôi vẫn khô